Nặng nề và trống rỗng
Rối rắm và lông bông,
Bởi tháng ngày lưu vong
Đi hoang tự trong lòng
Một mình con một bóng,
Chúa lại ở trên không.
Con mất lòng cậy trông,
Chẳng còn niềm hy vọng.
Con tự mình đeo gông,
Tự con làm đời hỏng.
Vì một cơn ác mộng,
Vì trần đời hư không.
Làm sao tim bất động
Sau tháng ngày lưu vong?
Để tình yêu tinh ròng,
Giữa biển đời bão giông???
Chẳng lẽ lại như không?
Chẳng thể một đời hỏng.
Qua rồi thời lưu vong
Theo Ngài – Người Tình Ngông !
Tiên Linh