Chiếc áo không làm nên thầy tu, nhưng, người ta muốn tìm thấy gì dưới chiếc áo dòng, nếu như: không phải là một ông thầy tu. Ngày nay, người ta có thể tìm thấy đủ mọi thứ dưới chiếc áo dòng: tiền bạc, danh vọng, lạc thú… tất cả mọi sự, ngoại trừ, ông thầy tu, thì không tìm thấy đâu cả…
Khi quảng đại đáp lại tiếng Chúa để bước vào đời sống thánh hiến, ắt hẳn, ai cũng mang trong mình rất nhiều hoài bão, lửa nhiệt thành: muốn hiến thân phụng sự Chúa và phục vụ anh chị em đồng loại cách quảng đại nhất, vô vị lợi nhất, nhưng, rồi tháng ngày dần trôi, lửa nhiệt thành nguội dần, và có khi tắt hẳn, khiến đời tu trở thành ngục tù, xiềng xích trói buộc, bỏ thì thương, vương thì tội… Nhiều người đã lầm lũi, tiến bước, cầm chừng, sống vất vưởng, nửa vời, cho qua ngày đoạn tháng… chờ cho qua ngày… để chờ qua đời…
Nhiều người khi nhìn lại đời tu của mình, mới chợt nhận ra: quá khác xa với những gì mình đã cam kết với Chúa thuở ban đầu: tuyên khấn vâng phục, nhưng, cái tôi vĩ đại vẫn cứ sừng sững như những thành trì kiên cố; tuyên khấn khó nghèo, nhưng, trong phòng mình có đủ đầy mọi thứ, không thiếu một thứ gì, ngoại trừ, chỉ còn thiếu một người phối ngẫu nữa mà thôi; tuyên khấn khiết tịnh, nhưng, chỉ cho thấy: bề ngoài mình vẫn là người sống độc thân, chứ toàn bộ tâm trí và thân xác mình, thì lại vương đầy nhục dục…
Tự nguyện chung sống với những người có chung chí hướng, theo cùng một linh đạo, sống chung một mái nhà, nhưng, thật ra, mạnh ai nấy sống, cộng đoàn chỉ như một quán trọ bên đường mà thôi. Nếu hỏi gió: gió sống với nhau thế nào, gió sẽ trả lời: chúng tôi nâng cánh cho nhau; Nếu hỏi mây: mây sống với nhau thế nào, mây sẽ trả lời: chúng tôi tan biến vào nhau; Nếu hỏi cây: cây sống với nhau thế nào, cây sẽ trả lời: chúng tôi nương tựa, che chắn cho nhau; Nếu hỏi đất đá: đất đá sống với nhau thế nào, đất đá sẽ trả lời: chúng tôi kết dính với nhau, và làm nền tảng cho nhau; Nếu hỏi những người sống đời thánh hiến: các cha, các thầy, các sơ sống với nhau thế nào, tất cả đều im lặng, không dám trả lời… để lại một khoảng lặng: trầm buồn, lắng dội, với bao điều nghĩ ngợi…
Khi khoác trên mình chiếc áo dòng, là chấp nhận mang lấy chính màu cờ sắc áo, đường hướng linh đạo mà mình đã chọn để bước theo Đức Kitô trên con đường dâng hiến. Khoác trên mình chiếc áo dòng, là trút bỏ những gì thế gian thèm khát, cởi bỏ con người cũ, để mặc lấy chính Đức Kitô: bước theo, bắt chước: nên đồng hình đồng dạng với Đức Kitô, Đấng đã tự nguyện mặc lấy thân phận tôi đòi, chọn chỗ rốt hết để yêu thương, phục vụ, và thí mạng vì người mình yêu.
Ước gì những hăm hở, rạo rực, trông mong của lần đầu tiên: khi được mặc chiếc áo dòng, với biết bao tâm tình, khát vọng dâng hiến cháy bỏng sẽ vẫn mãi theo ta trong suốt cuộc hành trình bước theo Chúa…
Chiếc áo không làm nên thầy tu, nhưng, đừng để Chúa và mọi người phải thất vọng: vì không tìm thấy được ông thầy tu… dưới chiếc áo dòng…
Sưu Tầm