Cuộc sống có buồn, có vui
Sao con lại bảo: “Thân tui thật buồn!”
Mỗi khi gặp chuyện chẳng suôn
Con thầm cầu nguyện, mắt tuôn lệ nhòa
Vì đâu suy xét cho ra:
Bởi do kiêu ngạo, hay là tự ti?
Vừa buồn, vừa gẫm, vừa suy:
Đúng do kiêu ngạo, nguồn gây nên buồn!
Thành công sao chẳng nhớ luôn
Một lần thất bại đã buồn thế sao?
Giật mình, tay vuốt, tay lau:
Con xin lỗi Chúa vì bao tháng ngày
Ơn Chúa lãnh lấy đong đầy
Mà lòng không sống khiêm nhường bề trong
Nên khi gặp chuyện chẳng mong
Là con trách cứ, buồn trong nhiều ngày
Con xin Thiên Chúa từng ngày
Cho con lòng mến, buồn này chóng qua.
Hứa với Chúa