Hiệp thông có thể được coi là “nhịp tim đầu tiên” cho thân thể sống động của Đức Kitô, như Cha ông chúng ta vẫn thường nói: “Anh em như thể tay chân”, một hình ảnh thiết thực để nói lên sự liên kết, gắn bó trong một gia đình, trong một dòng tộc…
Trong Giáo hội Chúa Kitô, sự liên kết này còn bền chặt hơn nữa. Không phải chúng ta chỉ coi nhau như thể tay chân, mà tất cả chúng ta thực sự là tay chân của nhau. Như lời Thánh Phaolô, ngài đã quảng diễn sự hiệp thông này, trong thư gửi tín hữu Côrintô: “Ví như thân thể người ta chỉ là một, nhưng lại có nhiều bộ phận, mà các bộ phận của thân thể tuy nhiều, nhưng vẫn là một thân thể, thì Chúa Kitô cũng vậy. Thật thế, tất cả chúng ta, dầu là Do thái hay Hy lạp, nô lệ hay tự do, chúng ta đều đã chịu phép rửa trong cùng một Thần Khí để trở nên một thân thể. Tất cả chúng ta đã được đầy tràn một Thần Khí duy nhất…. Giả như toàn thân chỉ là mắt, thì lấy gì mà nghe? Giả như toàn thân chỉ là tai, thì lấy gì mà ngửi?” (1 Cr 12,12-13.17).
Giáo Hội chỉ có một thân mình và Giám mục là một con người của sự hiệp thông, một con người của sự hiệp nhất, nguyên lý hữu hình và là nền tảng của sự hiệp nhất (Vat. II, Lumen gentium, 23).
Giám mục diễn tả sự hiệp nhất trong Giáo Hội, diễn tả tính duy nhất và phổ quát của dân Thiên Chúa, thông qua sự hợp nhất với Đức Giáo Hoàng và không bao giờ tách rời khỏi ngài.
Và chúng ta thấy Mười hai Tông đồ như thân thể và một tập đoàn gồm những thành viên liên kết với nhau bằng tình yêu của Đức Kitô. Ngài đã đặt họ dưới quyền của Phêrô khi Ngài nói với ông: “Anh là Phêrô, và trên tảng đá này Thấy sẽ xây Hội Thánh của Thầy” (Mt 16,18). Và khi lãnh nhận sứ mạng loan báo Tin mừng đến khi thời gian viên mãn, Nhóm Mười Hai cần phải có người kế vị, đó là hàng Giám mục. Sự kế vị này giúp duy trì cơ cấu ban đầu của Tông đồ đoàn, vốn liên kết với nhau đặt dưới sự lãnh đạo của Phêrô, theo ý muốn của Đức Kitô.
Hàng Giám mục hay còn gọi là Giám mục đoàn gồm có đầu là Đức Giáo Hoàng và những chi thể là các Giám mục do việc thánh hiến bằng bí tích và bởi sự hiệp thông phẩm trật với đầu và với các chi thể của hiệp đoàn, trong đó, đoàn Tông Đồ được duy trì mãi mãi, Giám mục đoàn cũng hiệp nhất với vị thủ lãnh, và không bao giờ được thiếu vị thủ lãnh là chủ thể của quyền tối cao và trọn vẹn trong Giáo Hội phổ quát (GLCG, quyển 2, điều 336).
Sự hiệp nhất của Giám mục đoàn cũng thể hiện qua những mối liên hệ hỗ tương giữa mỗi Giám mục với Giáo Hội địa phương và Giáo Hội phổ quát” (Hiến chế Lumen gentium 23). “Mỗi Giám mục tiêu biểu cho Giáo Hội mình, và tất cả các Giám mục, cùng với Giáo hoàng, tiêu biểu cho toàn thể Giáo Hội trong mối dây bình an, yêu thương và hợp nhất.” (Hiến chế Lumen gentium 23)
Như vậy sự hiệp thông phát xuất đầu là do “Chúa Quan phòng đã muốn các Giáo Hội đã được các Tông đồ và những người kế vị thành lập tại nhiều nơi khác nhau theo dòng thời gian, tụ họp lại thành nhiều nhóm liên kết với nhau một cách có tổ chức, các nhóm này được có kỷ luật riêng, phụng vụ riêng, di sản thần học và thiêng liêng riêng, trong khi vẫn luôn gìn giữ sự hợp nhất trong đức tin, cũng như cơ cấu duy nhất và thần linh của Giáo Hội phổ quát. Một số trong các Giáo Hội ấy, nhất là những Giáo Hội cổ xưa có tòa Thượng phụ, tựa như những người mẹ trong đức tin, có thể nói đã sinh ra nhiều người con là các Giáo Hội khác, và cho đến nay vẫn còn liên kết với nhau bằng mối dây bác ái khá mật thiết trong đời sống bí tích và trong sự tôn trọng quyền lợi và nghĩa vụ lẫn nhau”. (Hiến chế Lumen gentium 23)
Để hướng đến một Hội Thánh mang tính hiệp hành: Hiệp thông, tham gia và sứ vụ”, trong Giáo Hội, tình huynh đệ, sự hiệp thông, hiệp nhất phải được tăng lên nhờ các phần tử là tất cả mỗi người trong chúng ta liên kết với nhau, biết nhau, chung sống với nhau. Và trên hết, là mối dây liên kết, hiệp thông trong Giám mục đoàn với nhau và với Giám mục Rôma. Sự hiệp thông và hiệp nhất phải được thể hiện như lời Thánh Vịnh: “Ngọt ngào tốt đẹp lắm thay, anh em được sống vui vầy bên nhau!” (Tv 132, 1).
Mong ước, sau Thượng Hội Đồng Giám Mục được tổ chức vào tháng 10. 2023 tất cả chúng ta sẽ quan sát thấy: một thiên niên kỷ mới, sẽ là một “mùa xuân mới” cho Kitô giáo, do tất cả các tín hữu – giáo sĩ, tu sĩ và giáo dân đã hết sức cố gắng làm cho mùa xuân mới này thành hiện thực.
Hoa Xuân