Con có những nỗi buồn
Chỉ một mình Chúa biết
Con có những niềm vui
Cũng chỉ mình Chúa ban
Nỗi buồn mà con thông
Tủi nhục mà con hiểu
Những hiểu lầm con chịu
Chưa hẳn là Chúa trao
Niềm vui mà con có
Hãnh diện cùng tự hào
Nó chỉ như mưa rào
Chưa hẳn là ý Chúa
Khổ nào vượt trí hiểu
Đau nào quá tầm tay
Sức người không vượt nỗi
Chúa mới gởi mà thôi!
Khiêm hạ nào dâng cao
Lòng Mến Chúa tuôn trào
Niềm vui “không biến mất” (Ga 16,22b)
Mới đích thực Chúa trao
Thế gian thì hữu hạn
Thiên Chúa mới vô biên
Tình người nhiều định kiến
Lòng Chúa mới Diệu huyền!
Nên Chúa cho rồi lấy
Tôi luyện lòng trông cậy
Chúa muốn con hoàn toàn
Cậy nhờ vào Chúa thôi!
Người Tông Đồ