Ở Giữa Gió – Giữ Một Bình An

Con không sợ hãi trần đời,

Chỉ nghe tim gọi – con rời bon chen.

Giữa bao sóng gió đảo điên,

Con tìm một chốn bình yên thật lòng.

 

Người ta bảo: “Khép tuổi hồng,

Đi tu là mất mùa xuân trong đời.”

Nhưng con thấy – chính nơi đây,

Tình yêu nở rộ, tràn đầy thánh ân.

 

Không còn giữ lấy riêng phần,

Mà yêu trao hết – chẳng cần đáp trao.

Không trốn thế tục lao xao,

Chỉ là con chạy, tìm vào lòng Cha.

 

Nơi bao giông bão đi qua,

Hóa thành hơi thở – chan hòa niềm tin.

Nơi con học cách dịu hiền,

Nhìn đời bằng mắt bình yên yêu người.

 

Đường con chọn nhỏ thôi à,

Mà sao lòng thấy bao la diệu kỳ.

Vì khi con thuộc về Ngài,

Mọi người cũng hóa anh, em, nghĩa tình.

 

Ai hỏi: “Tu có buồn không?”

Con cười – “Buồn lắm, mà lòng thảnh thơi.”

Nỗi buồn được ủ nên tươi,

Như hương trầm tỏa giữa trời bình an.

 

Trong im lặng của thời gian,

Con nghe nhịp thở dịu dàng của Cha.

Đi tu – chẳng rời trần xa,

Mà đi sâu xuống lòng ta, lòng đời.

 

Yêu như Chúa đã yêu người,

Sống cho – chẳng đợi đáp lời trần gian.

Nếu ai nghe tiếng gọi ban,

Xin đừng sợ hãi – ngập tràn niềm tin.

 

Vì yêu đích thực chẳng quên,

Chỉ là tìm lại giữa miền thiêng thôi.

Một đời dâng hiến, một đời,

Sâu hơn, thật hơn, rạng ngời… vĩnh sinh.

A.NY

Tin liên quan:

Để lại một bình luận