Đời Tu: Nốt Trầm Lặng Giữa Muôn Vàn Cảm Xúc

Bước chân vào đời tu, bạn có bao giờ tự hỏi: phía sau cánh cổng tĩnh lặng ấy, cuộc sống của những con người sống đời tận hiến này diễn ra như thế nào? Liệu đó có phải là một thế giới hoàn toàn bình yên, không vướng bận thế sự, nơi chỉ có niềm vui và tiếng cười?

Bạn thân mến! Thật ra, đời tu là một bức tranh đa sắc, nơi những thăng trầm vui buồn hòa quyện, tạo nên một bản nhạc cuộc đời mang đầy âm hưởng.

Không phải lúc nào cũng là những ngày nắng đẹp. Đôi khi, tâm hồn người tu sĩ trải qua những cơn mưa ngang trái, những khoảnh khắc đối diện với sự cô đơn trong cõi lòng tĩnh lặng. Tiếng kinh nguyện có thể chùng lại, lạc giữa mênh mông cảm xúc, và gánh nặng sứ vụ đôi khi khiến vai họ trĩu xuống. Trong những giây phút ấy, người tu sĩ cũng như bao người trần gian cũng cảm nhận được nỗi buồn, sự thất vọng, hay những phút giây yếu lòng, đó là lẽ tự nhiên, là nhịp đập của trái tim con người.

Tuy nhiên, chính trong những phút giây “chùng xuống” ấy, người tu sĩ học cách biến nỗi buồn thành “những đóa hoa ân sủng”. Họ tìm thấy Thiên Chúa trong sự thinh lặng, nhìn lại chính mình để rồi mạnh mẽ vươn lên từng ngày. Niềm vui của họ không rực rỡ như pháo hoa, nhưng dịu dàng như ánh nến lung linh trong đêm chầu, hay nụ cười an nhiên sau một ngày lao động mệt nhọc. Đó là niềm vui của sự sẻ chia trong bữa cơm cộng đoàn ấm áp, là tiếng thì thầm lần chuỗi Mân Côi cùng nhau trong nguyện đường, là sự khích lệ từ ánh mắt trìu mến của chị em, hay lời động viên chân thành của những người xung quanh.

Hạnh phúc của đời tu là thứ hạnh phúc lặng lẽ, không ồn ào, là từng ngày được sống trọn vẹn với ơn gọi. Dù đôi khi phải đi qua những thử thách, những mâu thuẫn nội tâm, hay những phút giây yếu lòng, người tu sĩ vẫn tìm thấy nguồn vui và sự bình an. Nguồn vui ấy đến từ lòng biết ơn sâu sắc: biết ơn vì được làm con Chúa, biết ơn vì được Ngài chọn gọi, và biết ơn vì mỗi ngày được sống, được yêu, được dấn thân để phụng sự Chúa và phục vụ anh chị em.

Vì thế, dù đi qua những ngày nắng hay những cơn mưa buồn, đời tu vẫn là một hành trình chất chứa nhiều nỗ lực và tràn đầy ý nghĩa cho bản thân và có ích cho anh chị em và Giáo Hội, là một dòng sông êm đềm làm dịu mát tâm hồn, dẫn lối người tu sĩ lữ hành tìm về bến bờ bình an vĩnh cửu.

Hoa Xuân

Để lại một bình luận