Một góc vùng biển miền trung
Bao đời nghèo khó, bão bùng gió mưa
Nơi vùng đất hẹp người thưa
Có bác ngư phủ gió mưa chẳng sờn.
Dẫu đêm tối biển dỗi hờn
Dẫu cho mưa gió có hờn bác yêu
Thì đây bác mỗi buổi chiều
Thắp cây đèn bão treo liều ngọn cây
Ngoài kia bờ biển có hay
Nơi đây đèn bão treo cây mỗi ngày
Tối thắp, sáng gỡ thật hài
Ngọn đèn vui vẻ đu hoài ngọn cây
Thế rồi, một buổi chiều mây
Khơi xa thuyền cá mấy ngày lênh đênh
Sóng đánh thuyền biển chênh vênh
Buông tay lạc lõng gập ghềnh nước trôi
May nhờ ánh sáng nhỏ nhoi
Thuyền người cập bến vượt khơi tối trời
Thương chiếc đèn bão giúp đời
Thương bác ngư phủ giúp người chơi vơi
Đời người ngắn lắm ai ơi
Sống sau cho đẹp, cho đời phúc vinh
Ước mơ đèn bão là mình
Tưởng chừng vô ích nhưng nghìn ích duyên
Ước mong khắp chốn bình yên
Nhờ ta đèn bão Chúa treo mỗi ngày.
Hoa Xuân