Vị Tết của những đứa con xa quê

Ước gì con có thể chạm tay vào cái Tết ở quê. Ước gì nửa vòng trái đất bỗng nhiên ngắn lại…

Mẹ ạ, thêm một mùa xuân con không về, thêm một cái Tết bố bận làm nhiệm vụ… nhưng nhà mình vẫn luôn cạnh nhau, mẹ nhé!Đồng hồ đang nhích dần về phía cuối năm…

Con lại thêm một cái Tết ở xa nhà, và sẽ là 3, 4 cái Tết trôi qua trên đất khách nữa mới mong đến ngày được quây quần cùng gia đình bên mâm cơm tất niên, mới được đặt chân lên quê mình để sống trong cái mùi hương rất xuân, rất Tết ấy…

Trên facebook, bạn bè con đã rầm rộ những status về Tết, ai ai cũng hân hoan đón chờ năm mới đang đến. Con chợt chạnh lòng. Tối qua, nghe mẹ kể qua điện thoại rằng nhà mình cũng đang chuẩn bị mọi thứ để đón Tết, nào bánh chưng, nào kẹo, mứt, nào đào, nào mai… con cũng đã thấy Tết đang về, gần lắm.

Rồi thoáng buồn khi giọng mẹ khựng lại, “Tết này, bố bận trực, nên cũng không về. Tết này nhà mình thiếu bố, thiếu con…”. Mắt ngấn lệ, gác điện thoại rồi con cũng khóc òa.

Mẹ ơi, con nhớ nhà…

Tết là dịp để mọi người đoàn viên, khi mà nhà nhà ai cũng đang vui với niềm vui sum họp thì nhà mình lại thiếu vắng đi hai người đàn ông. Biết mẹ sẽ tủi thân và vất vả hơn nhiều lắm, nhưng mẹ gắng đừng buồn. Ở xa, bố và con luôn hướng về nhà mình và sẽ là điểm tựa tinh thần cho mẹ.

Con nhớ những cái Tết trước, năm nào cũng đi chọn đào và mua hoa cùng bố. Những chậu mai vàng lung linh trong nắng, cành đào hồng thắm cả một góc trời, rồi bao nhiêu thứ hoa, cây cảnh khác cũng không ngừng khoe sắc. Hai bố con đi hết nơi này đến nơi khác để mua cành đào đẹp nhất chơi Tết. Về đến nhà lại cùng hì hụi đốt gốc, trang trí để còn “hãnh diện” với mẹ.

Con nhớ những buổi cuối năm đi chợ làm chân xách đồ cho mẹ, mệt nhưng mà vui lắm. Thấy không khí Tết ngập tràn khắp phố, thấy Tết về trong ánh mắt, nụ cười của từng người. Thấy Tết về trên cả đôi tay tần tảo của mẹ…

Con nhớ những lần được cùng ông ngoại gói bánh chưng. Tự tay con tỉ mẩn rửa từng chiếc lá dong , lau thật khô rồi xếp đều chờ bà chuẩn bị làm nhân bánh. Chiếc bánh xanh vuông vắn với từng sợi dây lạt, đầy ứ nào nếp, nào đỗ, nào thịt mỡ ở trong.

Rồi những đêm ngồi thức trông nồi bánh đang luộc, cái rét của ngày cuối năm chẳng thể nào bì được với không khi ấm áp và ý nghĩa lúc đấy. Tiếng củi lửa tí tách trên bếp, tiếng nồi bánh đang sôi, tiếng mọi người râm ran trò chuyện… tất cả đã cho con những ngày giáp Tết thật tuyệt vời.

Con nhớ những bữa cơm tất niên được quây quần với mọi người. Cả năm chỉ có mỗi dịp này đại gia đình mình mới đông đủ như thế. Những câu chuyện hàn huyên, tâm sự về những buồn vui của năm qua, những mong ước của một năm lại tới… buổi chiều cuối năm ý nghĩa biết bao.

Con nhớ tiếng pháo hoa trong đêm giao thừa ở quê mình, nhớ tiếng lũ trẻ con râm ran cười đùa chơi từ nhà này đến nhà khác. Nhớ những phong bao lì xì đỏ chót, nhớ những lần lễ chùa đầu năm cùng cả nhà mình…

Ước gì con có thể chạm tay vào cái Tết ở quê. Ước gì nửa vòng trái đất bỗng nhiên ngắn lại. Ước gì có thể về nhà để hòa mình vào cái Tết với mọi người.

Tết này với con, vẫn là tuyết trắng, là thi cử, là bài vở ở trường… Là đám bạn Việt Nam cũng gặp mặt nhau đêm tất niên để vơi đi phần nào nỗi nhớ… Là cây đào giả tự làm, là chiếc bánh chưng vụng về không đủ đầy gia vị… Là tự an ủi mình, chỉ vài năm nữa thôi…

Mẹ ạ, thêm một mùa xuân con không về, thêm một cái Tết bố bận làm nhiệm vụ… nhưng nhà mình vẫn luôn cạnh nhau, mẹ nhé!

Sưu tầm

Để lại một bình luận