Chúa lại nhắc nhở chúng ta rằng “ngày Chúa cứu chuộc thế gian đã gần đến”. Ta có sẵn sàng để đón Chúa đến cứu độ ta chưa, hay ta vẫn còn bận bịu với những thú vui đang có?
Không đành tâm để con người phải suốt đời suốt kiếp sống trong tội lỗi và chịu lầm than, ngay khi con người phạm tội trong Vườn Địa Đàng, Thiên Chúa đã hứa ban Đấng Cứu Thế. Ngày lại ngày, biết bao thế hệ trôi qua, dân Do Thái luôn phải chịu thua thiệt trước các dân hùng mạnh khác nên phải sống trong cảnh nô lệ nhiều đời. Những lần như thế, Thiên Chúa sai hết người này đến người khác đến để cứu dân. Nhưng trong tất cả những bậc anh hùng ấy, chẳng có ai là Đấng Cứu Thế thực sự, không có người nào đủ sức cứu rỗi toàn thể con người với một lịch sử dày đặc những bất trung và tội lỗi.
Khi mọi sự chuẩn bị đã sẵn sàng, Con Thiên Chúa nhập thể trong lòng Đức Trinh Nữ Maria, trở nên một con người cụ thể như bao người. Lời hứa năm xưa của Thiên Chúa được thực hiện ở một cấp độ nhãn tiền hơn cả. Suốt những năm làm người, Giêsu đã đóng vai trò như một Đấng Cứu Thế khi ban các giáo huấn từ trời, làm các dấu lạ để chữa lành và tỏ bày quyền năng của Thiên Chúa. Vốn dĩ là Thiên Chúa, Ngài đã giải thoát biết bao nhiêu người đang sống trong lầm than và khổ ải cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng đỉnh cao của công cuộc cứu rỗi chính là cái chết và sự phục sinh của Người.
Khi nhận thấy giờ của mình đã đến, Giêsu dẫn đầu các môn đệ tiến về Giêrusalem để thực hiện bước cuối cùng trong công trình cứu độ. Đây là ngày mà con người đã ngóng đợi từ lâu. Đây là lúc mà lời hứa của Thiên Chúa năm xưa được thành tựu. Giờ cứu rỗi đã gần đến. Giờ con người sẽ được sống trong an bình và hạnh phúc đã gần kề. Cuộc sống an vui tự tại nơi Địa Đàng năm xưa sắp được phục hồi. Từ đây, con người sẽ không còn phải chịu đựng những thăng trầm của nhân sinh nữa. Con người sẽ được trao lại quyền bá chủ của mình. Các trật tự đã bị tội lỗi quá hủy nay sắp được phục hồi. Một công cuộc tạo dựng mới sắp được thực thi. Ngày cứu độ đã gần tới!
Chắc là có rất nhiều người trong các bạn không cảm nghiệm được sự hăm hở và vui mừng của dân Do Thái năm xưa khi biết giờ cứu độ của mình đã gần tới, bởi lẽ, các bạn đâu thấy mình cần cứu độ gì đâu. Cuộc sống của mình bao nhiêu ngày tháng qua vẫn tốt, vẫn an bình, vẫn có thể chấp nhận được mà! Chuyện cứu độ hay không cứu độ dường như có phần trừu tượng quá. Bao nhiêu năm nay, mùa chay đến rồi mùa chay đi, lễ phục sinh cũng tham dự khá nhiều rồi, đi đâu, các bạn cũng nghe đến chuyện cứu độ với giải thoát, nhưng các bạn đâu có thấy sự gì thay đổi trong đời mình. Cái gì gọi là cứu thế, cái gì gọi là phục sinh? Xa vời quá, có chăng cũng chỉ là một loạt những hình thức khô khan của nghi lễ!
Phải, sẽ chẳng bao giờ các bạn cảm thấy mình cần giải thoát khi bạn chưa cảm thấy bị cầm tù. Các bạn sẽ chẳng mong chờ gì ơn cứu độ của Chúa, khi các bạn cho rằng mình đã có được tự do. Chuyện Đức Giêsu chết và phục sinh sẽ chỉ là một biến cố lịch sử xa xưa và chẳng có tí đụng chạm gì đến bạn nếu bạn tự cho mình đã đầy đủ rồi và không cần gì nữa. Thế nhưng, mỗi lần mùa chay đến, ta được mời gọi nhớ lại thân phận hoa cỏ của mình, một thân phận sớm nở tối tàn, một thân phận chỉ có một chút le lói trong thời gian. Trong thâm tâm, ta luôn khao khát cái gì đó trường tồn và vĩnh cửu, nhưng trớ trêu thay, có cái gì như thế tồn tại trên cuộc đời này đâu. Rồi sẽ có ngày, ta bị vùi vào trong mồ tối, thân xác mà ta đang chăm sóc từng ngày đây sẽ thối rữa ra và không còn hình hài gì nữa. Bao công danh, bao tích trữ ta cố công xây dựng một đời cũng sẽ tuột khỏi tầm tay ta. Chúng có thể cho ta một chút an toàn nào đó khi còn sống. Nhưng khi sức khỏe suy yếu và giờ về với lòng đất đã cần kề, chúng cũng chỉ như một loạt những lâu đài cát bị sóng vỗ vỡ tan.
Ta cần được cứu là cứu khỏi thân phận ô nhơ ấy. Ta cần được Giêsu đền tội là để vượt qua số kiếp ấy. Rồi ta cũng sẽ chết và giã từ cuộc đời, nhưng với ơn cứu độ mà Giêsu đã phải trả bằng giá máu, ta sẽ có được một sự sống mới như cây non lú ra khỏi hạt mầm. Mỗi mùa chay đến, ta được mời gọi hãy cảnh tỉnh lại mình, xem mình đang đi theo con đường nào, đang chạy theo đích điểm nào. Ta đang cùng hy sinh với Chúa để phục sinh với Chúa, hay đang tìm kiếm thụ hưởng cho riêng mình?
Tất cả chúng ta đều sẽ chết, nhưng có người chết trong an bình, có người ra đi trong tức tưởi; có người để lại tiếng thơm, có người chỉ toàn tiếng xấu. Hôm nay, một lần nữa, Chúa lại nhắc nhở chúng ta rằng “ngày Chúa cứu chuộc thế gian đã gần đến”. Ta có sẵn sàng để đón Chúa đến cứu độ ta chưa, hay ta vẫn còn bận bịu với những thú vui đang có? Thái độ sống hôm nay sẽ quyết định cho cuộc sống mai này của chúng ta!
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ