Dù mọi điều đều bao dung, độ lượng,
Cũng chẳng ngăn được những nỗi tổn thương.
Dù nhẹ nhàng, dù nhẫn nại trăm đường,
Nỗi buồn cũ vẫn vương hoài khó dứt.
Dẫu chân thành, dẫu quý mến, tâm trì,
Được yêu thương, bền lâu là mấy chốc?
Vạn sự thế, tùy duyên đời vô nghĩa,
Còn nhiệt tâm, tạo phúc lại ưu phiền.
Mối nhân sinh, tự nhiên đời vẫn thế,
Con đi tìm ẩn ý giữa ơn Thiên.
Tìm thanh cao – khi tự chuốc ưu phiền,
Tìm cao quý – đời siêu nhiên thanh khiết.
Lạy Chúa con! Xin thêm cho đời con giá trị,
Cho thỏa lòng, bận trí những khát mong.
Muối thêm nữa – để đời con thi vị,
Ướp mặn nồng – cho tình mến thăng hoa.
Sau mỗi lần con ngắm nhìn Thánh Giá,
Lại một lần yêu, một lần sống ơn Cha.
(Ý thơ gợi hứng từ bài nhạc Hoa “Bất quá nhân gian”)
Người Tông Đồ
