Đầu năm Xuân Ất Tỵ
Nghĩ về chuyện Rắn xưa
Một chiều vắng, không mưa
Nơi Địa Đàng hôm đó
Có một cô gái nhỏ
Mang tên gọi Eva
Đang vui vẻ hát ca
Bỗng “Rắn Già” xuất hiện
Đong đưa vài câu chuyện
Ngon ngọt đôi ba lời
Niềm tin hoá chơi vơi:
“Lời Rắn Già có đúng?
Phải chăng Chúa “xấu bụng”
Giấu “bí kíp” trường sinh
Muốn vinh hiển một mình
Nên cản ngăn, cấm cách?”
Lời bảo khuyên quên sạch
Giơ tay hái “trái lành”
Nào ngờ mộng tan tành
Hoá trần truồng, tủi hổ.
Địa Đàng không còn chỗ
Phải chết, phải lưu vong
Truyền lại tội Tổ Tông
Sau này cho con cháu.
Chuyện xưa như lời bảo:
Khi cám dỗ rập rình
Đừng tranh luận, phân minh
Rắn là loài tinh quái!
Sr. Bảo Bảo