Bình yên một thoáng cho mấy trời…
Cứ mải miết chạy theo những thứ phù phiếm xa hoa rồi chẳng biết rằng thứ bình yên nhất trong tâm hồn chính là cái khoảnh khắc này đây, được ngắm nhìn bầu trời một mình và đầy hạnh phúc.
Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua giữa trưa hè oi ả
Tiếng nước chảy róc rách qua những khe suối
Một nụ cười trìu mến mỗi khi gặp mặt
Một tiếng chào thân thương của một em nhỏ
Một ánh mắt đồng cảm…
Tiếng chuông chiều vọng lên khi hoàng hôn dần buông.
Đó chẳng phải là cuộc sống yên bình sao?
Thực ra chẳng có định nghĩa nào về sự “bình yên” …
Có một câu chuyện kể rằng:
Trong một cuộc thi vẽ tranh nọ, có hai đã rất xuất sắc vượt qua hàng ngàn họa sĩ để vào vòng chung kết. Chủ đề cuối cùng của vòng chung kết là “Bức tranh thể hiện sự yên bình”. Bức tranh của họa sĩ thứ nhất vẽ mặt hồ nước tĩnh lặng đến mức có thể thấy những ngọn núi cao vút xung quanh soi bóng dưới hồ. Bên trên là bầu trời trong xanh mây trắng. Ai nhìn vào cũng mê mẩn. Người họa sĩ còn lại cũng vẽ cảnh núi, nhưng nó mấp mô trần trụi. Bên trên là bầu trời u ám vần vũ như sắp có mưa bão, sấm chớp. Phía dưới có một ngọn núi là thác nước đổ xuống ào ào. Cuối cùng họ đã quyết định chọn bức tranh thứ hai dành chiến thắng. Có nhiều người thắc mắc lý do vì sao. Nhưng vị giám khảo đó đã tìm ra được sự khác biệt trong bức tranh suối thác nước giữ dội ấy. Ông thấy bên cạnh thác nước là một bụi cây nằm trong kẽ đá. Có một tổ chim trên cành cây, chim mẹ đang làm tổ và chúng mồi cho con ăn rất ngon và vui vẻ. À thì ra đó chính là sự khác biệt. Bình yên không có nghĩa là bạn ở một nơi không có tiếng ồn, không gặp rắc rối, không phải làm việc vất vả. Yên bình không hệ tại ngoại cảnh nhưng là biết sống yên bình ngay cả trước sóng gió cuộc đời. Yên bình trong tim. Đó mới là yên bình thực sự.
Đối với bạn thì sao? Thế nào mới là cuộc sống yên bình bạn hằng mơ?
Còn đối với tôi. Cuộc sống yên bình là cuộc sống khi tâm hồn tôi có thể buông bỏ và biết thế nào là “ĐỦ”.
Trước đây, khi nhìn thấy có người này giỏi cài này, người khác giỏi cái kia, phải thú nhận tôi đã có chút ghen tị, mong muốn được giống như người này người kia nên tôi lao đầu vào học những thứ giống như họ. Rồi đến một ngày tôi chợt nhận ra mình chẳng làm việc nào ra việc nào. Cái gì cũng không giỏi hẳn, và nó làm tôi thấy mệt mỏi khi trong lòng luôn cảm thấy bất an. Nhưng bạn biết không cho tới thời điểm hiện tại. Tôi đã dần học được cách buông bỏ. Biết thế nào là từng nén bạc Chúa trao cho mỗi người, chẳng ai giống ai và khi nó đã không thuộc về mình thì có cố mấy cũng không được.
Tôi dần biết mình không phải người hoàn hảo.
Và rất có thể những thứ hiện tại tôi chưa làm được không phải vì tôi không có khả năng nhưng chỉ là thời điểm đó chưa chín muồi, và tôi cần nỗ lực nhiều hơn thế.
[Tôi không phải là một người hoàn thiện nhưng tôi hướng tới sự hoàn thiện như Cha trên trời của tôi là Đấng hoàn thiện].
Tôi học được nếu biết đủ lòng sẽ thấy nhẹ nhàng, bình yên.
‘‘ Ơn Ta đủ cho con’’ (2Cr 12,9).
Đó là điều tôi kín múc được.
Không phải là cho con ít, không phải là dư thừa cho con, nhưng là đủ. Dù con không xin ơn ta vẫn ban cho con trước khi con cầu xin Ta. Vâng, Chỉ cần đủ thôi đã là tốt lắm rồi.
Có một người đang rất nghèo, anh ta chăm chỉ làm ăn mỗi ngày rồi dần dần cuộc sống cũng khấm khá hơn, anh ta mua được nhà, xe và còn chuẩn bị lấy vợ. Nhưng khi đã có tất cả những thứ đó anh ta vẫn thấy không bình yên vì lại mong ước những thứ cao sang hơn như là ăn ngon, mặc đẹp, kẻ hầu người hạ.
Cái gì quá cũng không tốt. Tôi thấy người ta hay nói vậy. Vâng cái gì quá cũng không nên. Tôi có tính hòa đồng cởi mở nhưng gặp ai bất luận xấu tốt tôi cũng đi kể chuyện này chuyện kia với họ ngay cả những chuyện không cần thiết. Hay tôi có tính vui vẻ hay cười nhưng suốt ngày cứ bô bô cười nói ngay cả những nơi trang nghiêm, thánh thiêng thì lại hơi lố.
Kì thực, ‘‘Đủ ’’ cũng chẳng có nguyên tắc nào để cân đo đong đếm được. Chỉ là với từng người chữ đủ lại khác nhau. Có người nghĩ có xe hơi, có nhà lầu… mới là đủ. Nhưng có người chỉ cần sống yên bình vui vẻ bên gia đình dưới mái nhà lợp ngói đỏ thế cũng là đủ.
Ta làm việc mỗi ngày mà thấy vui vẻ thế là bình yên, là đủ…
Mỗi ngày được nhìn ngắm những kì công vĩ đại Chúa tạo dựng thế là bình yên, là đủ…
Bình yên là khi ngồi trước mặt Chúa không cần nói gì mà Ngài vẫn thấu hiểu mọi sự…
Bình yên ngay cả trước sóng gió, hoạn nạn, khó khăn, thử thách…
Bình yên khi bắt gặp một nụ cười, một ánh mắt, một hành động, một nghĩa cử cao đẹp…
Bình yên là khi có thể thiếp đi trong ân sủng thức dậy với quyết tâm và sức mạnh…
Bình yên là bất luận khi nào chạy về nhà đều có vòng tay yêu thương của gia đình dù đã có lúc ta lỡ lầm đi hoang…
Là khi có chuyện buồn vui có thể sà vào lòng mẹ mà khóc mà cười thật to…
Bình yên khi lòng không chút oán hờn xích mích với ai…
Đó những điều nhỏ nhặt thôi…khởi đi từ những điều nhỏ nhặt để nhận lại sự bình yên, êm đềm. Đâu cần ước mơ xa xôi. Nhưng có biết bao nhiêu người mơ cuộc sống bình thường êm trôi như vậy mà không được. Cuộc sống sẽ dễ dàng và bình yên hơn nếu biết đủ. Đủ ăn, đủ mặc, đủ dùng. Đủ tình yêu, đủ hạnh phúc và đủ niềm tin.
Những thứ khác tôi vẫn cần nhưng không phải là điều kiện để tôi có được sự bình yên.
Mọi khoảnh khắc, tôi muốn sống trọn vẹn, trân trọng thực sự, mỗi giây phút còn sống trên mặt đất này…
Lạy Chúa của con… tạ ơn Ngài đã tác tạo nên con !!!
“Có ai đó từng nói, bình yên cũng là một thứ hạnh phúc. Thật vậy! Tôi hạnh phúc vì tôi luôn được bình yên”.
Matta Phục vụ
Nguồn: dongten.net