Giêsu hỡi phải chăng con đã mất
Con người hiền từ, thành thật, vui tươi
Mất nụ cười trong sáng tuổi đôi mươi?
Ngồi nhìn lại…con chẳng còn gì hết.
Giêsu hỡi phải chăng con đang chết
Trong đam mê, trong xác thịt nặng nề
Trong hào quang của cuộc sống bộn bề?
Tim còn đập nhưng hồn thì đã chết.
Giêsu ơi, giờ đây con rất mệt
Con cần tìm một chỗ để tựa nương
Để con tim được đầy ắp yêu thương
Và vui bước trên con đường dâng hiến.
Quá khứ đã qua – con không nuối tiếc
Tương lai sau này – chẳng biết chẳng hay
Con chỉ mong hiện tại chính lúc này
Được vui sống từng ngày trong nhà Chúa.
Bảo Bảo