Chúa Nhật XXX Thường Niên Năm B

Suy Niệm 1:

 Khát Khao Đến Với Thiên Chúa

“Anh ta liệng áo choàng, đứng dậy, đến cùng Chúa Giêsu.” (Mc 10,50)

Khát vọng lớn nhất của con người là đạt đến Thiên Chúa – suối nguồn tình yêu, hy vọng và bình an đích thực. Bài Tin Mừng hôm nay diễn tả khát khao ấy qua hình ảnh anh mù Bartimê. Khi nghe tiếng Chúa Giêsu gọi, anh liệng áo choàng, đứng dậy và tiến đến cùng Ngài, bất chấp mọi cản trở. Anh nhận ra Chúa Giêsu là ánh sáng và điểm tựa duy nhất cho đời mình.

Anh mù biết rõ mình cần đến lòng thương xót của Chúa. Anh lớn tiếng kêu xin: “Lạy ông Giêsu, Con vua Đavít, xin thương xót tôi!” Không ngần ngại, anh bày tỏ nỗi khao khát được Chúa chữa lành. Dù đám đông tìm cách ngăn cản, anh càng kêu to hơn, xác tín rằng chỉ có Chúa Giêsu mới đem lại cho anh ánh sáng và sự sống mới. Tấm lòng khát khao ấy không ngừng thúc đẩy anh vượt qua mọi khó khăn để tìm đến với Chúa Giê-su.

Điều đáng chú ý là Chúa Giêsu không chờ đợi anh Bartimê phải đến với Ngài trước. Nhưng chính Chúa đã đi bước trước, gọi anh đến và ban cho anh sự chữa lành. Tiếng gọi của Chúa Giê-su làm thay đổi cả cách nhìn của những người xung quanh. Họ từ chỗ ngăn cản, chuyển sang khích lệ: “Cứ yên tâm, đứng dậy, Ngài gọi anh đó!” Cuộc gặp gỡ này không chỉ là một phép lạ cho anh mù, mà còn là sự thức tỉnh cho những người đang hiện diện lúc ấy, nhận ra lòng thương xót vô biên của Chúa.

Sau khi được chữa lành, anh Bartimê không chỉ dừng lại ở niềm vui được sáng mắt. Anh lập tức theo Chúa Giê-su trên con đường Ngài đi. Đó là một lời mời gọi dấn thân, trung thành với Chúa trong mọi hoàn cảnh, dù hạnh phúc hay thử thách. Chính tình yêu thương xót của Chúa Giê-su đã biến đổi cuộc đời anh, và anh đã đáp lại bằng sự trung thành trọn vẹn.

Là Kitô hữu, mỗi chúng ta đều từng khát khao được gặp Chúa Giê-su như Bartimê. Sự khát khao ấy thể hiện trong việc tham dự Thánh lễ, đọc kinh, cầu nguyện, hay thực hiện những việc bác ái. Nhưng đôi khi, những cản trở từ ngoại cảnh, từ con người, hay chính sự do dự của bản thân khiến chúng ta chùn bước. Chúng ta lo lắng, ngại hy sinh, sợ phải từ bỏ những gì quen thuộc để tiến tới một mối tương quan mật thiết hơn với Chúa. Tuy nhiên, như Bartimê đã từ bỏ tất cả để đến với Chúa Giêsu, chúng ta cũng được mời gọi vượt qua những cản ngăn ấy, để ánh sáng đức tin chiếu soi cuộc đời mình.

Lạy Chúa Giêsu, ánh mắt đức tin của chúng con còn mù tối, xin Chúa chữa lành để tâm hồn chúng con được sáng lên và theo Chúa suốt đời như Bartimê năm xưa. Amen.

M. Nhị Thơ

Suy Niệm 2:

Tin Mừng hôm nay kể về cuộc gặp gỡ cảm động giữa Chúa Giêsu và anh mù Batimê, người ngồi bên vệ đường để xin ăn. Khi nghe biết Chúa Giêsu đang đi qua, anh lập tức nắm bắt cơ hội, lớn tiếng kêu lên: “Lạy ông Giêsu, Con vua Ðavít, xin thương xót tôi!” Mặc dù nhiều người cố ngăn cản, anh càng kêu to hơn. Chúa Giêsu đã nghe thấy và sai người gọi anh đến. Khi hay tin, anh vui sướng rời bỏ chiếc áo choàng – thứ duy nhất anh có – để chạy về phía Chúa. Với đôi mắt tâm hồn sáng ngời, anh đã tiến về Người mà không một chút do dự.

Khi Chúa Giêsu hỏi, “Anh muốn tôi làm gì cho anh?”, anh mù đáp: “Xin cho tôi được thấy lại.” Câu trả lời ấy cho thấy niềm tin mạnh mẽ của anh vào quyền năng của Thiên Chúa. Niềm tin đó đã làm cho anh được sáng mắt, và ngay sau khi được chữa lành, anh liền đi theo Chúa Giê-su, một hành động tự nhiên và đầy ơn phúc.

Đôi mắt, tuy là một bộ phận nhỏ bé, nhưng lại giữ vai trò thiết yếu giúp con người thấy đường đi, tránh khỏi những nguy hiểm, và chiêm ngắm vẻ đẹp của thiên nhiên và những người thân yêu. Qua đôi mắt, tâm hồn ta có thể tiếp xúc với thế giới xung quanh. Tuy nhiên, không phải ai cũng được may mắn giữ được thị giác. Có người phải chịu cảnh mù lòa từ thuở sơ sinh hoặc do bệnh tật, tai nạn. Sống trong bóng tối, họ mất đi cơ hội tự chăm sóc bản thân, và nhiều khi phải cậy nhờ người khác giúp đỡ.

Mù thể xác là một bất hạnh, nhưng mù lòa tâm hồn còn đáng buồn hơn nhiều. Mù tâm hồn là khi ta không nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa trong những sự kiện đời thường, không nhìn thấy tình thương của Người đang bao phủ quanh ta. Có những người mắt sáng, nhưng lòng lại tối. Họ không thấy được dấu chỉ của Thiên Chúa trong cuộc sống hàng ngày và dễ dàng bỏ qua tình yêu mà Người đã dành cho mình.

Ngược lại, anh mù Batimê, dù không nhìn thấy bằng mắt thể xác, lại có đôi mắt tâm hồn sáng ngời. Anh đã nhận ra Chúa Giêsu là Đấng Cứu Thế, có quyền năng chữa lành cho anh. Giữa đám đông ồn ào, trước những tiếng quát bảo anh im lặng, anh vẫn kiên trì kêu xin. Khi nghe Chúa Giê-su gọi, anh không ngần ngại bỏ lại áo choàng, bước nhanh đến với Người. Hành động đó nói lên niềm tin mạnh mẽ mà anh đặt nơi Chúa Giê-su, và Người đã xác nhận điều ấy: “Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.”

 Thực tế, khả năng nhìn của con người có giới hạn. Có khi chúng ta cố ý không nhìn thấy sự mù lòa của chính mình, bởi không nhận ra những yếu đuối, những điểm tối trong tâm hồn. Vì thế, noi gương anh mù Batimê, chúng ta được mời gọi khiêm nhường nhận ra sự mù lòa và giới hạn của bản thân, và tha thiết cầu xin Chúa soi sáng cả đôi mắt thể xác lẫn đôi mắt tâm hồn.

Với ánh sáng Chúa ban, chúng ta có thể thấy rõ những yếu đuối của chính mình, nhận ra Chúa quyền năng và giàu lòng thương xót đang hiện diện trong cuộc sống hằng ngày, và nhìn thấy anh chị em chung quanh với ánh nhìn đầy yêu thương. Đồng thời, chúng ta học từ Batimê sự nhạy bén để nghe được tiếng Chúa giữa những ồn ào của xã hội, giữa những lo toan, bộn bề của công việc, và mau mắn đáp lại lời mời gọi của Chúa.

Xin cho đôi mắt thể xác và tâm hồn chúng ta được sáng ngời, để chúng ta biết sống đời sống niềm tin và luôn khao khát đến gần Chúa, như anh mù Batimê đã bước đến với niềm tin và lòng yêu mến.

Anrê Nhật Trường

Để lại một bình luận